Thế rồi sau chuỗi ngày mùa thu với những làn gió heo may nhẹ nhàng, bảng lảng. Sau những con đường rợp khắp lá vàng, sau những phút giao mùa tràn ắp tâm tư. Giờ đây, cuối cùng mùa đông cũng đến và mang theo những cơn gió lạnh lùng, rét buốt. Mùa đông lạ lắm, những ai ấm áp thì sẽ ấm áp hơn, mà những ai cô đơn thì sẽ cô đơn hơn gấp bội. Lạnh thì lạnh vậy, nhưng có lẽ mùa đông cũng là chính mùa tràn đầy cảm xúc và thi vị nhất. Hôm nay, để gửi tặng cho mọi người đôi chút cảm xúc mùa đông, tôi đã tổng hợp những dòng status tâm trạng về mùa đông lạnh lẽo cùng những trích dẫn mùa đông rất hay cho tất cả chúng ta cùng nhau thưởng thức. Hi vọng rằng mọi người cũng sẽ thích những dòng stt mùa đông cô đơn, buồn bã và những trích dẫn mùa đông rất hay, đầy tâm trạng này. Chúc các bạn vui vẻ bên những trích dẫn mùa đông và status mùa đông hay!
» Những dòng status mùa đông lạnh lẽo, cô đơn và tâm trạng
1, Nếu có kiếp sau, em ước gì mình làm một con gấu trắng ở giữa bắc cực, sáu tháng mùa đông thì ngủ, sáu tháng mùa hè thì bắt cá để ăn. Như thế em sẽ chẳng phải suy nghĩ nhiều về cuộc đời này nữa!
– Đoàn Đoan Vân Hạ
2, “Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông.
Không lấy được nhau thời trẻ ta sẽ lấy nhau lúc góa bụa về già.”
– Tiễn dặn người yêu.
3, Bên nhau bao nhiêu mùa hạ, cùng trải qua bao nhiêu mùa đông, mà em vẫn không biết: “Mình là gì của nhau? ”
– Mun Nhim
4, Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió. Bởi lúc ấy, chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta thật sự không biết bản thân muốn gì, ai thật lòng yêu chúng ta, chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời ấy, bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt khi ít khi nhiều. Thế là mùa đông năm ấy, cả thế giới chỉ còn lại chia ly và từ biệt.
– Reply 1997
5, “Em muốn những hôm gió mùa Đông Bắc, sẽ chẳng đi đâu cả anh nhỉ, sẽ là một bữa cơm nóng và những cuộc nói chuyện không biên giới, hoặc em sẽ nằm trong vòng tay anh, một cái chăn nhỏ, căn phòng tối om và một bộ phim kinh dị.”
– Này anh, khi chúng mình là vợ chồng
6, Rồi sẽ có một ngày mùa đông,bạn ngồi trong phòng. Vô tình đọc lại từng câu chữ bạn ghi vào thời điểm này một năm đã rất xa, cho một người bây giờ cũng đã rất xa,rất lạ, mà bạn đã rất thương. Sống mũi bạn cay cay, mắt bạn nhòe đi một nửa, nhưng bạn sẽ không khóc. Vì bạn không có thời gian khóc cho quá khứ, bạn đã đi được một quãng đường rất dài, bạn đã rất giỏi rồi.
Cuộc đời là vậy đó, đem biết bao kỷ niệm thật đẹp để khiến bạn yếu lòng mà quay đầu lại. Nhưng bạn phải chiến thắng cuộc đời, ngay cả khi không có cơ hội nào nữa!
– Tumblr
7, Trong sâu thẳm mùa đông, cuối cùng tôi cũng hiểu được trong tôi có mùa hè bất diệt.
– Albert Camus
8, Giống như tuyết mùa đông trên bãi cỏ mùa hè, thời gian đã qua là thời gian đã mất.
– Khuyết danh
9, Ngày tháng đã trở về theo đúng chu kỳ xoay của nó, chỉ có con người là biến đổi. Nhìn đàn ngỗng trời bay ngang qua bầu trời, biết rằng mùa thu đã trôi qua, mùa đông lại sắp đến.
– Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất – Nhân Gian Tiểu Khả
» Trích dẫn mùa đông và tản văn hay về mùa đông cô đơn, lãng mạn
1, Phố vẫn mơ màng giấc ngủ đầu đông. Em ơi, gió ngọt lịm và trời xanh trong, rất lạ! Gió hát trên những nhành cây không lá, để tôi kể em nghe về một thành phố ven sông khắc khoải giao mùa, nhưng yên ả, giọt nắng hồng ngập ngừng tìm về đôi mắt xanh xanh…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 11, ngạt ngào hương gió chớm đông)
2, Chiều nay, Hà Nội bắt đầu se lạnh bằng những cơn gió đông đầu tiên, em cũng khẽ chào mùa đông bằng cái mỉm cười mệt mỏi. Anh ơi! Phải chăng những yêu thương cứ mãi rong chơi nơi tận cùng quên lãng, để mùa đông nó lại tìm về để sưởi ấm cái tâm tư hao gầy của con tim. Hay nó bận ngủ quên để cứ mỗi đông về nó lại thức giấc rồi dày xé những ký ức yếu ớt còn sót lại?
(Huỳnh Minh Nhật – Anh ơi! Mùa đông đến rồi!)
Em biết – mùa đông – cái rét của nó là dành cho những cặp nhân tình đong đầy tình cảm, lạnh thật đấy, nhưng nó gắn chặt những con tim trên thế giới này bằng sự ấm áp kỳ lạ chẳng khác gì phép màu. Em thấy mà, em thấy những cô gái nắm tay người yêu mình đi dạo vào sáng sớm, trời thì lạnh ngắt nhưng chàng trai vẫn sẵn lòng khoác cho cô gái chiếc áo mình đang mặc, cô gái ấy hẳn phải hạnh phúc lắm anh nhỉ? Em còn thấy những cặp đôi dẫn nhau đi ăn kem vào buổi tối, em thấy chàng trai cõng cô gái trên lối về gió thổi, cô gái dang tay hát vu vơ mấy câu nhạc nghịch ngợm rồi cười tươi.
(Huỳnh Minh Nhật – Anh ơi! Mùa đông đến rồi!)
Và em cũng biết – mùa đông – cái lạnh của nó làm biết bao nhiêu con người đang cô đơn phải ganh tị với những cặp nhân tình. Nó làm cho sự cô đơn bỗng nhiên bị ghét bỏ, làm con tim tưởng đã quen với sự cô đơn chợt khao khát một vòng tay ấm nồng thật chặt, nó làm con tim bỗng thèm một bờ vai để tựa vào…
(Huỳnh Minh Nhật – Anh ơi! Mùa đông đến rồi!)
3, Đông đã về, em có nhớ rằng mình còn một cuộc hò hẹn với yêu thương? Và em có buồn khi biết rằng mùa đông năm nay sẽ thêm một lần lỗi hẹn? Chắc là không!
(Huỳnh Minh Nhật – Tạm biệt tháng 9, ta trở về ngắm tháng 10 rơi!)
4, Tháng 12? Chào em! Nàng thơ cuối cùng mang trong mình giọng hát u buồn đến lạ. Như bao năm trước, nay em lại trở về đây và ru mọi thứ vào giấc ngủ say mềm, cằn cỗi, mệt nhoài để ngày mai thức dậy lại biết mỉm cười đón mùa nắng mới.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 12? Chào em, nàng thơ khoác khăn choàng tuyết)
Có ai nói rằng em ấm áp chưa? Với chiếc áo phong sương và làn tóc gió? Với đáy mắt vợi buồn, với lời ca ảm đạm? Và, với cả những nỗi niềm chưa kể cho ai, với những đêm dài dằng dặc nuối nấng bao nhiêu bàn chân đi lạc, chắc hẳn là chưa, em nhỉ? Ta hiểu mà…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 12? Chào em, nàng thơ khoác khăn choàng tuyết)
Em đến, người ta lạnh hơn; người ta cô đơn hơn; người ta bâng khuâng; nhung nhớ, người ta chờ một vòng tay nào đó, một cái ôm thân thuộc. Em đến, người ta bỗng lười hơn, người ta khóc, người ta viết, người ta thích nghe nhạc, người ta thèm những điều đơn sơ nhỏ bé, những vạt nắng chiều xa.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 12? Chào em, nàng thơ khoác khăn choàng tuyết)
Em đến, ta bỗng yêu mùa đông rất lạ. Ta thích cảm giác từng cơn gió lạnh rợn người ùa vào vạt áo, tay run run mồi thuốc dạo phố vào mỗi buổi chiều. Em đến, ta yên bình, vui vẻ, phố cũng lặng lẽ và yên ả hơn, không ồn ào như trước. Em đến, những bản tình ca sâu lắng hơn, buồn hơn nhưng cũng nhẹ nhàng và lắng đọng hơn. Và em đến, giấc ngủ dễ dàng hơn, sâu hơn, những giấc mơ chẳng còn nhằn nhọc, miệng chẳng còn gọi thầm tên ai…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 12? Chào em, nàng thơ khoác khăn choàng tuyết)
5, Một lần nữa tôi lại thấy mình cô độc bước đi, con đường ướt đẫm, phố đông người. Nhưng lần này hình như đã nhẹ nhàng hơn, không phải là những nhớ nhung tím thẫm cả hoàng hôn, cũng chẳng phải những hồn thơ ấp ủ màn đêm chờ sáng. Gió độ này chẳng lạnh đến xót xa, cái lạnh tháng mười một hình như chẳng đủ ảm đạm để con người ta phải vấn vương một người nào khác.
(Huỳnh Minh Nhật – Huế! Ta xin lỗi, chỉ là một thoáng cô đơn)
Những cơn gió lạnh tìm thấy nhau để rồi hóa thành cơn gió lạnh lùng hơn nữa. Bằng cách nào đó mà không ai biết, họ tìm thấy nhau giữa bộn bề cuộc sống này và bắt đầu bằng những mảnh vỡ của đời mình, những cảm thông đặc biệt. Nhưng chuyến tàu ấy sớm phải dừng thôi, nó bị lạc, lạc giữa mớ rối ren của những kẻ cô đơn đang lạnh lòng khi mùa gió tới.
(Huỳnh Minh Nhật – Huế! Ta xin lỗi, chỉ là một thoáng cô đơn)
6, Phố phường độ này khác xưa nhiều quá, ấy thế mà ta chẳng nhận ra? Chà, người ta yêu đã xa xăm quá, ấy thế mà như mới hôm qua! Em có thấy mùa hạ về không? Giữa cái sắt se của tháng 12 lồng lộng niềm riêng đang đùa giỡn bên ngoài ô cửa? Còn ta vẫn hoài lần lữa những áng thơ tình để gửi vào trong giấc mộng hoang đàng viễn biệt, ta vẫn đi như chưa bao giờ dừng lại, ta vẫn uống cả mùa hạ vào trong cổ họng để rực cháy lên nỗi nhớ hanh gầy. Trong một khoảnh khắc của ngày từ tạ, ta đã hóa thành một kẻ viễn hành ru mãi những tiếng gọi tình, ta đã hóa thành tấm hồn của Huế để ru êm đềm dòng chảy Hương giang!
(Huỳnh Minh Nhật – Nơi cho lòng yêu những cơn mưa)
7, Huế vốn dĩ đã buồn, nay lại thêm cái tiết trời lành lạnh chớm đông vô tình khiến Huế càng thêm trầm mặc. Sải bước trên con ngõ thưa người tĩnh mịch, thả khói thuốc trải dài trên những bước chân rồi hít một hơi thật sâu dưới những cội cây già bao mùa rêu phủ, ta nghe mùa đông thủ thỉ rằng hãy quên đi, quên đi người xưa…
(Huỳnh Minh Nhật – Sao ta cứ đợi chờ bóng dáng người dưng?)
8, Những tâm tư nhẹ nhàng của tháng năm rồi cũng sẽ lắng thành trầm tích, tôi gọi đó là mùa đông. Chúng ta, ai cũng chảy trong mình một mùa đông đầy ắp những rêu phong và tiếc nuối, có người lắc đầu ngao ngán, có người lại rất nâng niu; có người khép áo đi qua, cũng có người đành lòng níu giữ. Một nỗi buồn có thể phá hỏng mùa xuân, nhưng nó có thể khiến cho mùa đông càng thêm ngọt ngào và đằm thắm. Đó là vẻ đẹp của mùa đông, còn mùa đông lại là một bức tranh tuyệt đẹp của cuộc đời, của những mâu thuẫn đan xen, của những trời xanh ảm đạm. Ai mà cũng yêu niềm vui thì sẽ không có mùa đông, và nếu ai cũng dám một lần vứt bỏ, thì giờ này đâu đó ngoài kia làm gì còn những kẻ khờ suy tư ngồi viết thơ tình cơ chứ?
(Huỳnh Minh Nhật – Những cơn gió đông đầu tiên)
9, Khoảng cách có lẽ không thể đo bằng đoạn đường, xa xôi nhất là ở nơi đôi tim đã nhạt nhòa kỷ niệm, lạnh lẽo đâu phải ở những cơn gió mùa đông? Nó có thể ở giữa buổi trưa hè khi lòng ta trống rỗng…
(Huỳnh Minh Nhật – Những cơn gió đông đầu tiên)
Tháng mười sang, cái tiết trời cuối thu pha lẫn chút gió đông xa xôi đến sớm, se se lạnh hòa với chút buồn. Ta nhớ cơn gió heo may của những buổi thu đầu năm trước, nũng nịu, hiền hòa, nhẹ nhàng như muốn được ta nâng niu khi trái tim còn cháy nồng lửa đỏ. Giờ đây chỉ còn những đợt gió lạnh lùng hiu hắt, vô tình đến với những đêm cô đơn trống vắng, cho ta lạnh lẽo giữa tiết trời đầu đông.
(Huỳnh Minh Nhật – Những cơn gió đông đầu tiên)
Chắc lẽ ta sẽ chẳng biết lạnh nếu như ta chưa bao giờ biết yêu, chỉ là một chút cảm xúc hỗn độn chứ thật ra đông qua ta cũng chẳng mấy bất ngờ, bởi từ lâu con tim cũng đâu hề có những làn nắng ấm. Chỉ là… một chút gì đó không dưng tìm lại nơi cuối con đường quen thuộc, chỉ là một ánh mắt thân thương bỗng hiện về với những cơn gió mùa đông, gợi lại cho ta nhiều quá những tâm tư, buồn bã…
(Huỳnh Minh Nhật – Những cơn gió đông đầu tiên)
10, Mùa đông! Nó đã đến và vẫy chào thu bằng sự khô hanh và lạnh lẽo, đã vài ngày rồi, ta cũng dần quen với những cơn gió đông đầu tiên, ta quen với việc mặc thêm vài chiếc áo mỗi khi ra đường, quen với việc vùi vào đống gối chăn nướng thêm chút ít vào mỗi sáng, ta tập đón nhận mùa đông bằng sự êm ái nhưng chiều nay…
(Huỳnh Minh Nhật – Có những cơn mưa còn rơi mãi)
11, Ta cũng bất ngờ vì đông năm nay sao về nhẹ quá, đêm nay dạo vài vòng trên con phố vắng mới chợt nhận ra những cơn gió đã bắt đầu se lạnh. Vậy là một mùa thu nữa đã qua, ta lại đón một mùa đông mới với niềm cô đơn và lạc lõng, nhưng ít ra thì những nỗi buồn cũng đã vơi đi đôi chút, nó không còn dày xé trong lòng ta như mấy mùa đông năm trước nữa.
(Huỳnh Minh Nhật – Đôi dòng tâm sự khẽ chào mùa đông!)
12, Mùa đông đến, người ta lạnh hơn, người ta cô đơn, người ta bỗng thèm một vòng tay nào đó, một cái ôm thân thuộc. Mùa đông đến, người ta bỗng lười hơn, người ta nhớ, người ta thích nghe nhạc, người ta đợi chờ.
(Huỳnh Minh Nhật – Mùa đông, bóng hình ai đang chết dần!)
Còn anh, mùa đông đến, anh bỗng yêu mùa đông đến lạ, anh thích cái cảm giác gió lạnh đầu đông lùa qua vạt áo, run run mồi điếu thuốc lá dạo phố mỗi buổi chiều. Mùa đông đến, anh yên bình, vui vẻ, phố cũng lặng lẽ và yên ả hơn, không rộn ràng như trước. Và mùa đông đến, những bản tình ca sâu lắng hơn, buồn hơn, nhưng nhẹ nhàng hơn, mùa đông đến, giấc ngủ dễ dàng hơn, sâu hơn, những giấc mơ chẳng còn nhằn nhọc, miệng chẳng còn phải gọi thầm tên em…
(Huỳnh Minh Nhật – Mùa đông, bóng hình ai đang chết dần!)
13, Đêm nay, phố bỗng rộn ràng, từng dòng người hối hả ngước nhìn về chúa, những ánh đèn neon, những dàn đèn led tinh xảo trên mấy nóc nhà và thông Noel làm cho góc phố trở nên lộng lẫy. Không biết đêm nay mùa đông chợt ấm, hay dòng người cứ mặc cái rét căm thấu da thấu thịt mà hòa vào tiếng nhạc mừng giáng sinh vang lên đâu đó. Đêm nay chỉ có yêu thương, nụ cười và hơi ấm. Dưới bóng giáo đường, vài cặp đôi nắm tay bên luống hoa, khẽ nguyện ước những điều tốt đẹp.
(Huỳnh Minh Nhật – Mùa Noel cô đơn!)
Và đêm nay, bên cạnh hạnh phúc và niềm vui, có những con người cô đơn đang len lỏi giữa biển người ngoài ấy, sự lạc lõng, trống vắng… Họ đang cười, họ đang vui vẻ, họ đang hạnh phúc. Và họ cũng đang buồn, họ đang khóc, họ đang đau khổ. Một chút ganh tị với những cặp đôi đang nắm tay cười nói có là bao? Chỉ đáng thương cho những tâm hồn lạc trong quá khứ!
(Huỳnh Minh Nhật – Mùa Noel cô đơn!)
14, Đông năm này về muộn, nhưng cái rét có vẻ như chẳng chút nhún nhường mảnh hồn trơ trọi, Huế chợt xanh xao, Huế chợt tiêu điều khi bóng người con trai kia lang thang trên những góc phố quen, trong ánh mắt hằn lên nỗi nhớ mong đau đớn, nhớ về một người con gái đã xa mãi mãi… Khói thuốc nhuộm xám khoảng trời, trước mặt anh là lối dẫn vào khoảng trời xuân hạnh phúc, tôi thấy anh nở một nụ cười nhạt trên khuôn mặt gầy khắc khổ, quay lưng, anh chọn về mùa đông, anh đã chọn về miền giá lạnh trời đông vô tận…
(Huỳnh Minh Nhật – Anh và Huế – những đợt gió cuối mùa rét buốt)
Và vừa rồi là những dòng status mùa đông cùng những câu nói hay, trích dẫn hay về mùa đông rất ý nghĩa mà tôi muốn gửi đến các bạn. Hy vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những dòng status mùa đông chất chứa đầy cảm xúc vừa rồi. Mùa đông có buồn không? Tôi tin đây là câu hỏi chưa bao giờ có một câu trả lời chung thỏa đáng, các bạn liệu có câu trả lời cho riêng mình chưa? Nếu mùa đông buồn, các bạn có biết lý do tại sao không? Liệu có phải là một bóng hình, một chút vấn vương hay nỗi nhớ?
Hãy thường xuyên ghé thăm OCuaSo.Com để cập nhật nhanh những danh ngôn ý nghĩa và status hay về tình yêu cuộc sống, ngoài ra, các bạn cũng có thể xem thêm thơ tình buồn cùng những chuyên mục khác trên blog. Chúc các bạn vui vẻ!
STT Mùa Đông & Những Trích Dẫn Hay Về Mùa Đông Tâm Trạng Nhất – Xem thêm Những Câu Nói Hay Về Tình Yêu hoặc STT Hay Và Mới Nhất