Tháng 6 là khoảng thời gian rực rỡ và nồng nàn nhất của mùa hạ. Không gian đỏ màu hoa phượng, đỏ cái nhìn của một buổi chia tay, những cậu học sinh vừa mang trong mình bao khát vọng rực lửa, nhưng cũng vừa luyến tiếc cả một khung trời sắp sửa bỏ lại sau lưng, một phần của tuổi thanh xuân mà chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại…
Có những cậu trai cá biệt luôn luôn quậy phá, lì lợm trong giờ học, ấy vậy mà phút cuối cùng lại nhút nhát không dám ngỏ một lời thương, có những cô gái vờ như chẳng nỗi niềm chi, ấy vậy mà lại vội vã quay lưng ngăn dòng nước mắt. Tất cả những rung động, nỗi nhớ thương, những nỗi buồn và những nỗi vấn vương vào phút chia tay bỗng bất giác chảy thành dòng lệ. Đâu phải là khóc cơ chứ? Dẫu là mình đang nức nở, dẫu là đôi mắt rưng rưng…
Mãi tới sau này, tháng sáu sau, sau và sau nữa. Mỗi khi tháng sáu hạ về, giữa bộn bề cuộc sống, có kẻ quên đi, kẻ luyến tiếc, có người lại mỉm cười. Ai mà biết được, mỗi người đều cất cho riêng mình những khoảnh khắc đẹp đẽ khác nhau về tháng sáu. Duy một điều, tâm tư của tháng sáu có lẽ sẽ không tròn vẹn nếu thiếu đi những ký ức của một thời áo trắng, một người áo trắng, phải không?
Tháng sáu, có những ngày dầm mưa, cũng có những ngày ngấm nắng. Có cái tĩnh lặng giữa không gian náo nhiệt, ồn ào. Có cái mát dịu dưới hiên trời oi ả và ngột ngạt. Tiếng ve dẫu không còn chảy trên nỗi nhớ, không ai có thể làm ngơ. Bằng lăng không còn tím màu chờ đợi, không ai có thể hững hờ. Tháng sáu – nắng gắt mưa dày, tháng sáu – nồng nàn và rực rỡ…
Hôm nay, tôi muốn gửi đến các bạn một chút cảm xúc tháng sáu bằng những dòng status tháng 6 cùng những câu nói hay về tháng 6 đầy tâm trạng. Những dòng stt tháng 6 này được trích trong một vài bài tản văn tôi viết trước đó cùng vài bài tản văn viết về cô gái tháng 6 sưu tầm của những tác giả khác. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích những dòng status tháng 6 và những câu nói hay về tháng 6 đầy cảm xúc này. Chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những dòng stt tháng 6 lãng mạn, cảm xúc cùng những dòng stt về tháng 6 mùa hạ hay!
» Tháng sáu về, chơ vơ những vầng mây trắng… – Huỳnh Minh Nhật
Hạ lần nữa lại buông mình trên những con phố trầm tư, nắng cũng đã trải dài trên những ngả đường, những hàng bằng lăng tím ngắt. Nghe con bé nhà bên thở than qua cuộc gọi đầu chiều, Cố đô lần đầu hiện lên trong tôi với những hình ảnh gắt gao và mỏi mệt, những thanh âm vồn vã, những con nắng chói chang. Luyên thuyên mãi, nó phì cười: “Chao ôi, nắng mà mặt em đen như mặt anh Nhật rồi…”
Huế nóng thật, cái nóng của miền thùy dương nó khó chịu hơn ở nơi khác nhiều lắm. Chợt nhớ tới Huế qua những lời trách móc ngây ngô mà dễ thương, dễ mến. Nơi tôi ở, miền đất đỏ quanh năm hai mùa đơn điệu nhưng lại được cái tiết trời lúc nào cũng mát mẻ và dễ chịu. Chiều nay nắng vẫn trong xanh, trên cao gió vẫn ngọt lành, hạ nơi đây chỉ thoáng qua với mớ ký ức bùng nhùng thôi còn đậm vị. Mặt khác, đôi lúc lòng còn thấy lạnh, lạnh khi nhớ tới một thời tháng sáu chưa hẳn đã vào thu, một thời mà tháng sáu vẫn còn rực cháy lên những khoảng trời nô nức gió…
Đã có một thời tôi từng mỏi lòng chờ đợi cái màu đỏ gắt gao này, màu của những cánh phượng thắm tươi đứng kiêu hãnh dưới cái nắng chói chang oi ả. Thèm mỗi sáng không cần dậy sớm, thèm cái cảm giác không còn lo lắng về những mùa thi, để rồi có những ngày ngồi đây bùi ngùi nhớ lại, à… hóa ra phượng kia cũng toát lên giữa trưa hè một chút u sầu man mác. Không biết nữa, có đôi lúc ta thấy như lòng ngoài tầm với, và dẫu thời gian không hề biết đợi, năm tháng có đầy, vơi?
Ta từ viễn phố rời chân lại những ngõ đường quen cũ, cố gạt đi bao nhiêu niềm riêng còn đang dan díu trong lòng. Ba năm, đó phải chăng chỉ là vấn đề về ý niệm? Với ai đó, ba năm có thể là khoảng thời gian quá dài để quên đi, đủ để tìm riêng những niềm vui mới, những buồn đau mới. Nhưng với một người nào khác, ba năm bỗng vút qua khẽ khàng tới mức họ còn chưa kịp nhận ra…
Nỗi buồn của tình yêu không phải là những vết bụi trầm luân, nhưng nó cũng đủ khiến cho con người ta đắm chìm trong mớ cô đơn, xa xót. Tháng sáu, em có về cùng với hoài niệm thân yêu? Ký ức tưởng đã lãng quên theo bao nhiêu bộn bề, hối hả, rồi hôm nay lại chợt ùa về với những màn mưa tầm tã. Dĩ vãng đau thương đôi lúc hiện lên lại hóa thành những hồi ức đẹp, đó có lẽ là điều diệu kỳ duy nhất của thời gian, hoặc, có lẽ… cũng chính là điều tồi tệ.
Tháng sáu chợt về ngập ngừng trên mái trời, khẽ buông lơi vài ba vạt nắng xuống con đường thân quen mà sưởi ấm những hanh hao, những u mê sầu lắng. Vẫn còn đây mưa rào bất chợt; vẫn dịu dàng sắc thắm mênh mang; vẫn những loài gió lang thang cợt đùa trên mấy tàng cây xao xác lá. Ấy vậy mà nơi chốn thân quen bây giờ xa lạ, thiếu điều gì hay vắng mất người nào? Ai biết, bao năm qua tháng sáu đón ta về lại nơi này, chờ đợi điều gì, tháng sáu chưa bao giờ kể. Nhưng chắc rằng tháng sáu sẽ không bao giờ mang lại bình yên!
Tiếng ve râm ran như khiến con người ta rạo rực, đã bao mùa rồi sao còn cất mãi một lời ca? Đó là điệp khúc đón gọi hè sang hay tiếng khóc cuối cùng của thời băng trinh áo trắng? Là tiếng hát ngóng đợi chờ nhau, hay chỉ giản đơn là tiếng thở than cuối cùng trong những đêm dài xa vắng? Tiếng ve thuộc về mùa hạ, và cả một cõi hạ trong ta lại thuộc về ánh mắt một người. Nhưng dửng dưng ai đó đã bước sang xuân mà quên mất nơi đây có người đứng đợi, đứng mơ thầm những buồn vui, cười khóc một thời… Năm tháng trôi qua, ai có nhớ về đường xưa lối cũ thì xin hãy trở lại với những tâm tư, những lời tình tự, chớ có vô tình mang về một nụ cười nhẹ tênh đã bị nhòa xóa bởi dòng trôi…
Giữa cái chạng vạng của đất trời Tây Nguyên cô đơn thế, inh ỏi tiếng ve chiều, bầu trời thôi còn khoác chiếc áo màu xanh thiên thanh trong trẻo ấy. Ta bước đi, nghe bao nhớ thương rơi trên vai mình, những nỗi nhớ mong manh mà mơ hồ, những nỗi nhớ nhẹ nhàng mà rất đẹp… Chiều nay không đổ hoàng hôn, những bóng người cũng không còn ngả nghiêng theo mấy con nắng cuối ngày vàng vọt nữa, chỉ nghe thấp thoáng đâu đây một chút hững hờ của kẻ ra đi, một chút vấn vương của người ở lại…
Rồi ngày mai ai có về đây? Ta xót xa, nghe mông lung nỗi nhớ hao gầy, thời gian rồi đã hong khô những vệt mưa cũ kỹ phong rêu màu luyến tiếc. Vì sao con đường nhỏ bé này mỗi lúc đợi chờ bỗng hóa quá mênh mông? Vì đâu giờ đây ta không thể đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc xanh nồng nàn như gió biếc, vì sao ta lại không thể gọi tên, không thể chạm khẽ lên nụ cười giòn tan của một thời thơ dại nữa?
Thời gian!
Người thôi nép vào ta khi bóng mùa về, cho chênh vênh những vầng mây trắng. Người thôi ngả đầu vào ta những trong những đêm giông tố trở mình, cho chơ vơ giọt cà phê đắng. Ngày tháng nơi này vẫn nhuốm đầy ánh tím của những vần thơ dẫu ngôn từ chẳng còn cảm xúc, và những cơn gió hoang vu vẫn đưa tình về viễn phố với nỗi lạc loài thênh thang bất tận. Nhưng dẫu vậy, ta vẫn khờ dại ở lại nơi đây với những hư hao giữa đất trời da diết thế, ta vẫn ôm ấp nỗi buồn giữa những u sầu thanh khiết thế!
Để có lỡ một mai trên đời không còn gặp lại, lòng sẽ vẫn ngập đầy thương nhớ mênh mang…
Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ
Trời thiên thanh lãng đãng gió sầu mây
Con phố cũ mơ thầm trong vô vọng
Tiếng ve tan trên những ngón tay gầyTa ngồi hát bản tình ca tháng sáu
Thấp thoáng đâu thu úa những con đường
Bỗng tỉnh thức giữa tan tầm xuôi ngược,
Đứng mơ hồ hư ảnh mấy mùa thương…
(Bản tình ca tháng 6)
» Tản mạn cô gái tháng 6 – Bạch Thiên Hương
Lại một tháng 6 nữa về rồi!
Hè râm ran trên tán lá. Phượng cháy đỏ những khát vọng về một thời đã xa… có những phút tĩnh lặng lòng mình để nghĩ về những gì đã qua… chợt giật mình thảng thốt… Sao thời gian trôi đi nhanh thế! Đến một lúc nào đó liệu thời gian có gội tóc mình trắng phau phau? Có gội trôi đi những kí ức vui hay những kí ức buồn…
Tháng sáu về! Tiếng ve sôi ồn ào mà lòng lại lặng thinh vì tháng 6 đến nhanh quá, rồi cũng lại ra đi vội vã hối hả cùng mùa thi…
Tháng 6 mưa dữ dội, nắng cũng chói chang mà lòng người không còn thời gian để mênh mang cùng câu hát. Nhịp sống hối hả thường nhật đang cuốn người ta theo biết bao ước mơ, sự nghiệp còn dang dở…
Ôi tháng 6 về rồi… tháng 6 gọi về một miền kí ức. Có những nỗi niềm riêng em chỉ giữ lại trong sâu thẳm lòng mình. Có những điều người ta không nói hoặc không nghĩ đến nữa, cứ để nó ngủ yên. Thôi đừng thức dậy nhé nỗi niềm riêng! Và có lẽ sẽ tốt cho tất cả những người tôi yêu mến…
Tháng 6 sóng sánh nắng vàng… đành gửi lòng mình vào những đoá hoa đang hé nở, những tán lá xanh non, những mầm cây đang khe khẽ cựa mình đón ánh nắng tháng 6 chói chang để tâm hồn bớt già cỗi cùng thời gian, năm tháng…
Tháng 6 ơi! Cứ nhẹ nhàng buông nắng để nắng nô đùa thoả thích trên tán lá, để nắng mơn man ve vuốt nụ hoa đang chúm chím sắc hồng…
Tháng 6 cứ rung lên những nót nhạc trầm để ta chẳng dám chạm nhẹ tay vào sợ làm tan đi cái khoảnh khắc ngân nga…
Tháng 6 biết gửi gì vào những cơn mưa mát lịm của mùa hạ! Mưa thấm sâu vào lòng đất để cây lá vẫn chồi những mầm xanh và căng tràn nhựa sống yêu thương…
Xòe bàn tay hứng lấy những giọt mưa tháng 6 để mưa thấm đẫm tâm hồn, để rồi đọng mãi trong kí ức những nỗi nhớ niềm thương…
» Nỗi Lòng Người Tháng 6! – Huỳnh Minh Nhật
Trời nơi đây rất hiếm những lần mưa
Nên tháng sáu cũng hanh gầy vạt nắng
Đáy mắt ta còn chứa đầy lệ nặng
Nên nỗi buồn gọi mãi chẳng thành tên…
(Trích: Tháng sáu giờ chẳng còn mưa)
Hạ đã bắt đầu đến với tháng 5, nhưng có lẽ mãi tận tháng 6 người ta mới cảm nhận được cái vị trong veo giữa bầu trời xanh rờn ngoài ấy, có nắng, có mưa, có loài ve than thở… có buồn, có nhớ, có day dứt trong tim! Tháng 6 đến rồi, ta đã không nhận ra cho đến khi một phút giây nào đó ngước nhìn ra ngoài ô cửa, mọi thứ chẳng còn hoang tàn buồn bã như độ giao mùa, trời xanh thế, mây trắng thế, cây cối xanh tươi thế? Chỉ riêng ta còn chất chứa điều gì trong tim giữa căn phòng u uẩn, bao mùa rồi bốn góc rêu phong, tâm tư chật chội vất vưởng vai người tháng 6…
Có một loài ve cứ mãi ngu ngơ cất tiếng gọi nhau bao mùa hạ đến rồi chết đi với tiếng khóc than để lại cho đời, có những sợi nắng vàng hanh kiếm tìm bờ vai nho nhỏ ngày xưa gieo sợi vấn vương ban sơ ngày cũ, đâu rồi? Mưa rơi lạnh lùng bạc trắng phố xưa, con nắng chói chang hanh hao vàng vọt rán lòng của Huế, bằng lăng tím màu rất khác, phượng buồn rơi nỗi sầu rất lạ, khói thuốc ta bâng khuâng gợi nhớ tình đầu…
Tháng sáu về mang theo những ký ức ngày xưa của một mùa trăng mười tám, nhưng không gian hiện thực nào còn chút gì của những ngày qua? Có vẻ như tháng sáu từ lâu đã chẳng còn trong ta những điều tốt đẹp, bằng cách nào đó mà không ai biết, rằng ta vẫn yêu tháng sáu bằng cái cách của riêng mình, ta vẫn nhớ về một tháng sáu mơ hồ vạt áo người xưa dẫu xung quanh ngập tràn hoài niệm. Mưa hờn giận, nắng cợt đùa, ta với em chợt hóa người dưng sau một cơn mưa chiều tầm tã, thế rồi ngoảnh mặt về xa, ai cúi đầu khép áo sang ngang với mớ tư tình còn cháy?
Ta vô tình, em hờ hững, phải chăng hai người xa lạ yêu mến nhau chẳng vì điều gì, để rồi khi dòng thời gian nhuốm lên cuộc tình tràn đầy ước mộng bằng những thực tại quá đỗi xa xôi, người ta bắt đầu chán nản. Khi mọi thứ đã quá thân thương, quen thuộc, hai mảnh tim đang đi chung trên một con đường bỗng dưng muốn tìm vui mới, hoặc, chỉ một thôi… Còn lại một người vẫn đứng chờ giữa ngã ba đường tháng sáu, năm đến, mùa qua, mưa về và nắng đến hết năm này qua năm khác, nhưng người thì không, thời gian trôi gội trắng tình đầu! Ngã ba đường chiều hôm rũ bóng dáng người vẫn đợi, nỗi ưu sầu rớt ướt vần thơ.
Đến chi hỡi nắng buồn tênh tháng sáu?
Lặng nghe đi tiếng gió khóc chia lìa
Khi bụi phấn chẳng còn vương tà áo
Người đã về mơ ước phía bên kia…
(Trích: Nắng tháng 6)
Rồi chiều nay tháng sáu ghé đây với một chiều bình lặng, lạc loài, man mác gió… Những khúc tình ca buồn bã thê lương vẫn vang lên tận trong cõi lòng khắc khoải, người tháng sáu sao mãi chẳng về, người tháng sáu sao hoài còn đợi, tháng sáu ơi? Người ta viết nhiều về nỗi lòng người đi, còn mớ tâm tư của kẻ ở lại sao chẳng thấy đâu nửa dòng dang dở….
Ta ngồi đây, góc phố thưa người lặng nhìn những bước chân chiều lướt vội, người ta hối hả, người ta mỉm cười, người ta khóc…
Ta bước đi, lối quen xưa ngắm nhìn những cặp tình nhân bước chậm, họ bên nhau, họ hát, họ ngập ngừng những cái nắm tay…
Ta trở về, căn phòng mờ khói tràn ký ức, lặng nghe tiếng thở thời gian, tháng sáu qua rồi, ta rũ buồn, ta mệt mỏi, ta chợt nhớ một người xa mãi…
Đến bao giờ lá mới vào thu?
» Viết cho tháng 6 – Hoa Cà Phê
Tháng 6 về, tôi tặng đời một đóa hoa bằng lăng nghiêng nghiêng bên ánh chiều tà đang đổ dần xuống, gió khẽ lay cho mùa thêm tím biếc, rụng dưới chân cho lối đi thêm chút bâng khuâng, hoài niệm đến lạ thường.
Tháng 6 về, tôi cất lời ca chia tay trường cũ, năm nào đó nay đã hơn 10 năm xa xôi, thấy nhớ bạn bè, nhớ đôi tà áo trắng. Tháng sáu mùa thi… phượng hồng như rung rung khắc se lại, chia tay bạn tôi có nhớ? Câu hát ấy chưa bao giờ là cũ kỹ cho một ngày tháng 6 đầy khắc khoải, như cái màu phượng đỏ chói chang dưới nắng hè gắt gỏng nhưng lại đượm sắc buồn man mác bởi hoa chẳng thể dịu dàng trước những ánh mắt ngân ngấn lệ.
Nước mắt học trò vốn tinh khôi là thế, như những gì còn đọng lại sau những năm ngồi gần nhau, nhìn thấy nhau, để rồi luyến lưu những dòng chữ tinh nghịch trong từng trang lưu bút. Chữ nhảy nhót làm duyên như thẹn thùng mắc cỡ, chữ cắn đôi miếng ổi, chữ nhắc chuyện trốn học chuyện cãi nhau, chữ nói hộ lời tỏ tình e ngại bấy lâu. Thời gian rồi như én đưa thoi, thoắt cái đã 10 năm, thoắt cái đã qua mấy mùa thi tháng 6. Biết rằng trong những trái tim non trẻ thuở ấy có còn nhớ nhau để rồi tìm nhau bên chuỗi ngày kỷ niệm.
Nhớ cô bạn chuẩn bị cho ngày xuất ngoại vào cuối năm lớp 11, cả đám con gái khóc đến tưởng như cạn nước mắt rồi. Bạn đi nhắc cho từng đứa “đừng có quên D.”! Thời gian vốn dĩ không làm cho ai quên đi được mọi thứ, chỉ có điều là có người cất giấu chuyện ngày xưa quá kỹ đi, kỹ đến nỗi lục lọi tìm hoài chẳng được, chẳng biết đã cất ở đâu, nên gọi là quên từ đấy. Gặp lại bạn trên trang mạng xã hội, vẫn nụ cười tươi tắn ngày xưa, đôi mắt đã không còn cận nặng nhưng vết thời gian đã in hằn trên gương mặt bởi chúng mình đã sắp ba mươi.
Hôm lâu rồi gặp lại H., tặc lưỡi nói: “Sao mày ốm nhách”. Vẫn cười tít với đôi mắt hý chẳng lẫn khác vào đâu được. Nó vừa nhe răng vừa than: “Tao ế vợ mày ơi, chẳng con nào thương nên ốm”. Vậy mà hai đứa “gồng” mãi hai ly cà phê cũng đến trưa. Ngày xưa không thân mà nay lại nói nhiều đến thế. “Từ nay về sau, họp lớp khỏi họp nhiều, tao với mày đại diện cho mỗi bên trai gái là đủ rồi…”, bởi mấy lần họp lớp chẳng đủ đứa để đếm trên đầu 10 ngón tay. Những câu chuyện qua loa, ly nước uống hời hợt, bạn cầm trên tay chiếc Smartphone lướt màn hình liên tục, vài cuộc điện thoại gọi thúc giục chắc vì công việc, làm đứa này chẳng kịp nghe nốt hết chuyện kể của đứa khác. Đừng hỏi vì sao thời gian vô tình làm phai nét chữ hôm xưa?
Tôi như kẻ đang chờ tháng 6 sang mùa, chẳng biết để làm chi nữa, chỉ thấy tháng 6 làm cho người ta nhớ nhung nhiều thứ của ngày xanh. Cuộc sống hối hả quá, chỉ là tìm lại chút dư âm gợi thêm sắc màu cho mỗi ngày thường nhật. Và vì tôi vốn chẳng giỏi giang mà cất kỹ đi ký ức. Tháng năm học trò mấy ai dễ nhớ, mấy ai dễ quên?
» Gửi tháng 6 – Vô Danh
Ta nhặt cánh bằng lăng rớt rụng dọc theo những ngả đường nơi thành thị. Đôi chân ta khựng lại dưới gốc phượng đang rực lửa giữa bầu trời xanh. Khung trời bỗng nên thơ kỳ lạ. Giật mình ta sửng sốt. Tháng 6 đến tự bao giờ?
***
Từng vòng xe cứ chạy khắp ngả đường tháng 6. Nắng buông lơi khúc hát Hạ Ơi. Lời thì thầm từ vương quốc ve ngân nga khúc hát. Lúc vội vàng, lúc thì chậm rãi… Giai điệu du dương, sâu lắng…
Đâu phải ai cũng thích khi hạ về ấy nhỉ? Bởi hạ mang trong mình, cả niềm vui và những nỗi buồn khôn xiết. Tháng 6 đâu chỉ riêng cho Cự giải hay Song tử lên ngôi. Tháng 6 là cho tất cả hòa chung nhịp đập.
Em khẩy cười tự hỏi chờ anh bao mùa Hạ nữa? Anh ở đâu khi trái tim em nóng lên hơn màu lửa. Màu Phượng đỏ, cháy lên giữa độ hè sang. Màu của nhớ nhung, màu của giận hờn. Màu của thủy chung bằng lăng tím đơị chờ.
Ta tiếp những vòng xe vô định, hơn 1 lần ngỡ ngàng mỗi lần khi ta bắt gặp. Ở đâu đó….
Cậu học trò tươi cười thốt lên lời cương quyết. Là khát khao với chạm ngôi trường ấp ủ tháng năm qua. Những khát vọng rực lửa. Mạnh mẽ như gam màu hoa phượng vỹ. Hiên ngang nở rộ giữa tiết trời khó ưa ngày hạ. Là hương thanh tú và những đam mê nghe say lòng bao sĩ tử. Cánh cửa tương lai muốn chạm từ bao giờ…
Cô học trò đầy tâm tư hai hàng rưng lệ. Nỗi buồn nào ghé qua. Em chưa kịp nói, khi sóng trào trỗi dậy. Tím Bằng lăng ép buồn từng trang lưu bút. Trao anh rồi, nhưng nào dám ngỏ một lời thương.
Tháng 6, những trang sách chưa kịp gấp, giữa đêm khuya tĩnh vắng ôn thi. Là những trăn trở lo lắng cho một mùa thi đang tới. Tháng 6, tuổi 17, 18 ở ngưỡng cửa tương lai, với vô vàn lựa chọn. Tất cả đều chìm ngập bồi hồi, bồn chồn lo lắng…
Ở sân trường ngày cuối cùng khép lại. Có người thầy cũng rung động, nỗi nhớ thương. Chia tay lũ học trò quậy phá mà thương biết mấy. Lớp học buồn. Buồn ngồi ngả nghiêng ở từng dãy bàn, buồn vươn lên ô cửa sắt. Buồn đi khắp sân, khắp các ngõ ngách, và buồn len lói vào trong tim… !
Tháng 6, những cơn mưa về như lời định mệnh. Mưa về giội mát những con đường đang cháy nắng. Mưa tháng 6 không quá dài hay quá ngắn. Nhưng mưa về đủ sức để xoa dịu gió Tây Nam . Gió đang trôi đi một cách vội vàng, khô khan và vô tình như thế. Mưa cho đất trời dịu mát, cho lòng người nhẹ nhàng hơn, cho sự mộc mạc lên ngôi, cho đất trời… trở thành tri kỷ.
Tháng 6, những cơn mưa lòng tuổi trẻ. Dưới mái trường ta nghe thấy thủ thỉ lời chia tay. Em gái quay lưng cố ngăn đi dòng nước mắt. Mai xa rồi, bạn bè thầy cô, ngôi trường thân thiết. Ở nơi ấy, một phần của tuổi thanh xuân em luyến tiếc. Gói lại thôi ký ức của một thời. Xa thật rồi, xa thật rồi đấy bạn tôi ơi….
Tháng 6 về cho nhóm bạn bắt đầu con đường tiếp bước. Những hành trình thiện nguyện ở miền xa xôi. Ta mang về hoa nắng của tinh khôi. Chút yêu thương, chút sẻ chia sâu sắc. Tuổi trẻ ta đi và những tháng ngày không hối tiếc. Tháng 6 ơi, đến hẹn lại lên thôi…
Và vừa rồi là những dòng stt tháng 6 hay cùng những câu nói về tháng 6 mùa hạ rất tâm trạng, lãng mạn mà tôi muốn gửi tới các bạn. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những dòng tản mạn tháng 6 cũng như những dòng cảm xúc hay về tháng 6 ngập tràn tâm sự vừa rồi. Tháng sáu là khoảng thời gian rực rỡ và nồng nàn nhất của mùa hạ, là khoảng thời gian mà những nhành hoa phượng rực thắm nhất, bằng lăng tím nhất, những con nắng bắt đầu chói chang, oi ả nhất và cũng là lúc mà những tiếng ve bắt đầu da diết nhất. Tại sao phải giữ những cảm xúc trong lòng mà không chia sẻ điều đó với chúng tôi?
Xem thêm: Những bài thơ hay về tháng 6 hoặc những bài viết về tháng 6 mới nhất!
Hãy thường xuyên ghé thăm OCuaSo.Com để cập nhật nhanh những danh ngôn ý nghĩa và status hay về tình yêu cuộc sống, ngoài ra, các bạn cũng có thể xem thêm thơ tình, stt cuộc sống cùng những chuyên mục khác trên blog. Chúc các bạn vui vẻ!
STT Tháng 6 Hay & Những Câu Nói Về Tháng 6 Nồng Nàn, Rực Rỡ… – Xem thêm Những Câu Nói Hay Về Tình Yêu hoặc STT Hay Và Mới Nhất & Mùa Hạ